Khi biết anh ta không phải trộm, tôi quay lại nhìn để rồi sững sờ điêu đứng.
Chồng tôi mất sớm do căn bệnh ung thư quái ác. Anh ra đi ngay đúng những ngày tháng 1 của năm 2020, tới nay cũng đã qua giỗ đầu. Giữa tôi với chồng quá cố có đứa con gái chung năm nay cũng lớp 6 rồi. Nhờ tôi làm chỗ dựa vững chắc mà con bé cũng đã vượt qua phần nào nỗi đau mất bố.
Trong gia đình, chồng tôi là con út, lúc còn sống các thành viên khác rất yêu quý anh vì thế tôi cũng thường xuyên được quan tâm, hỏi han. Tuy nhiên, trong đó chỉ riêng có chị dâu là hay săm soi vào những chuyện tế nhị, ví dụ như việc chồng tôi để lại bao nhiêu tiền, mảnh đất…
Mỗi khi gặp những câu hỏi như vậy, tôi chỉ biết cười nhẹ rồi đáp: “Chồng em mất đột ngột, tuy có nhiều của nả nhưng đều dồn hết chữa bệnh cho anh ấy rồi. Bây giờ dư ra một ít thì để đóng tiền học phí cho con gái em sau này. Còn lại thì em vẫn phải đi làm đều thì hai mẹ con mới sống được chứ!” Nói vậy nhưng thực ra số tiền mà chồng tôi để lại gửi ngân hàng cũng đủ cho hai mẹ con sung túc vô lo nghĩ.
Tôi biết đây là điều tốt nhưng cũng sẽ là điểm yếu khiến người khác dòm ngó nhiều hơn. Vậy nên dù được đằng nhà chồng hỏi han cỡ nào, tôi cũng giữ khoảng cách và cẩn trọng trong từng hành động của mình.
Ngặt nỗi, tôi cũng thể khước từ mọi lòng tốt của các bác ấy được. Mỗi tuần tầm 1-2 lần, sẽ có gia đình bác cả hoặc các anh chị khác ghé qua nhà tôi chơi, hỏi han chuyện học hành của con gái và tình hình sinh hoạt hai mẹ con.
Vài tháng trở lại đây, tôi để ý chị dâu trưởng bắt đầu đề cập tới chuyện tôi đi bước nữa. Thú thật là tôi cho rằng mình còn trẻ, việc tái hôn là điều hiển nhiên song bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp. Chắc phải qua 2 lần giỗ chồng mới thảnh thơi tìm một người đàn ông khác.