Tôi khóc lóc rồi điên cuồng tìm cách liên lạc với anh nhưng không được. Anh tìm mọi cách để tránh mặt tôi. Tôi như một người điên, ngày đêm khóc lóc chẳng thiết ăn uống.
Nhưng đó vẫn chưa phải là tận cùng của nỗi đau. Ngày anh lên máy bay cùng gia đình sang nước ngoài định cư cũng là ngày tôi phát hiện ra cái thai đã 2 tháng tuổi. Cầm chiếc que thử trong tai, tôi cười một cách khờ khạo.
Lẽ ra, đây phải là giây phút hạnh phúc của người phụ nữ khi phát hiện trong mình mang một sinh linh bé nhỏ. Lẽ ra, đây phải là lúc cô vui mừng báo tin cho anh. Nhưng không, tất cả đã khác…
Tôi hoang mang trong những suy nghĩ về cái thai. Vì sao nó lại đến với tôi lúc này? Tôi phải làm gì với nó đây. Rồi nếu sinh ra, người đời sẽ nhìn 2 mẹ con tôi thế nào.
Bế tắc, tôi lang thang đi bộ, vừa đi vừa khóc. Tôi đi lên cầu, nơi năm xưa tôi từng nhận lời tỏ tình của anh. Bỗng nhiên ở đâu một người ông lao tới.
“Cô định làm gì đấy? Có chuyện gì bình tĩnh giải quyết chứ sao lại tự tử thế này”.
Như có người vỗ về, tôi bỗng oà khóc như một đứa trẻ. Tôi lấy vạt áo còn nguyên mùi mồ hôi của anh ta ra lau nước mắt. Hoá ra, anh ấy thấy tôi vừa đi bộ vừa khóc nên đã đi theo một đoạn. Tưởng tôi định nhảy cầu nên anh liền chạy ra can ngăn.
Hôm đó, anh ấy đã đưa tôi về nhà. Sau đó, chúng tôi có liên lạc qua lại. Tôi chỉ đơn giản nghĩ là thêm một người bạn để sẻ chia, dù sao anh cũng là ân nhân cứu mạng của tôi.
Cái bụng ngày càng lớn dần, nỗi hoang mang, sợ hãi trong lòng tôi cũng ngày càng lớn. Đúng lúc đó, người đàn ông kia ngỏ lời yêu và muốn lấy tôi làm vợ. Anh nói tuy anh chỉ là một người bán rau, nhưng có một điều chắc chắn, anh sẽ không bao giờ để tôi phải khổ.Lúc ấy chẳng hiểu sao, tôi đã nhận lời. Có lẽ tôi sợ cái thai bị phát hiện và một phần, tôi muốn người đàn ông ở bên trời Tây kia phải đau khổ, dằn vặt vì đã hại đời một đứa con gái công việc ổn định, xinh xắn như tôi ra nông nỗi này.